Kịch bản "Mẹ!" - chỉnh sửa lần 1
Cảnh 1:
(Tèo đứng bên lang cang của … suy nghĩ vẩn vơ)
Tèo: Giá như lúc đó mình dành chút thời gian quan tâm đến … thì bây giờ mình đã không phải tiếc nuối đến như vậy!
Cảnh 2:
Buổi tối, con trai đi học về dừng xe đạp trước cổng
Tèo: Thưa mẹ con mới đi học về, đói quá, hôm nay nhà mình ăn gì vậy mẹ?
Mẹ: Hôm nay ăn cơm với cá kho rau muống luộc con.
Tèo: Lại cá kho rau muống luộc hả mẹ?
Mẹ: Chịu khó đi con, nhà mình khó khăn, bố lại mất sớm…
Tèo (xen vào lời mẹ): Vâng dạ được rồi, thôi con lên học bài lun đây, sắp thi đại học rồi (đóng cửa đi vào phòng)
Mẹ (gọi với theo): Cố lên con nhé!
Cảnh 3:
Nhiều người tập trung quanh cậu con trai. Cậu ấy đang cầm 1 cái phong bì đề chữ ĐHKHTN TP HCM.
Ông già (ông nội ông ngoại hay j j đó, nói chung là già, dự là nhờ Vính sô đóng): Đọc to lên cho cả nhà nghe đi cháu.
Tèo: Vâng ạ. Trường Đại học Khoa học Tự nhiên Đại học Quốc gia TP HCM giấy báo trúng tuyển. Xin thông báo cho anh chị Nguyễn Văn Tèo đã trúng tuyển vào ngành CNTT.
Ông già: Tôi nghe đâu cái trường KHTN ấy là giỏi lắm ấy, nhất nhì VN chứ chả chơi đâu
Mẹ: Vâng thưa cụ, nhờ bà con làng xóm giúp đỡ cháu nó, với cha nó trên trời linh thiêng phù hộ thì cháu nó mới đc như ngày hôm nay đấy ạ
Ông già: Chị cứ nói quá, do cháu nó cố gắng cả đấy chứ. Thằng Tèo chuẩn bị giấy tờ hành lý để tuần sau lên tp nhập học nhá cháu
Cảnh 4:
(Cảnh thằng con ngồi chăm chỉ học trong lớp) Tèo học hành rất chăm chỉ, năm 1 và năm 2 đều đạt sv loại xuất sắc, năm 3 cậu học tốt và làm đồ án tốt nghiệp sớm.
Năm 3
Mẹ: Alo mẹ nghe đây con
Tèo: Mẹ khỏe không mẹ, tết này con phải làm đồ án tốt nghiệp nên chắc con không về ăn tết được đâu mẹ ơi
Mẹ: Mọi năm con về nhà được có 1 tuần tết, hè đi mùa hè xanh gì gì đó rồi cũng không về, năm nay con tính tết cũng không về à?
Tèo: Thôi mà mẹ, con tốt nghiệp xong rồi sẽ về mà…………..
Mẹ: Ừ gắng giữ gìn sức khỏe con nhé!
Bíp bíp bíp
Tèo là một trong số ít sv của khoa CNTT tốt nghiệp loại xuất sắc, vừa ra trường cậu đã được công ty nước ngoài (apple, Samsung, nokia, Yamaha, Honda, pepsi, coca j j đó) nhận vào làm với mức lương cực cao và cơ hội thăng tiến rất lớn .
Chưa đầy 5 năm, Tèo đã là giám đốc, 1 nhân vật quan trọng không thể thiếu của công ty.
Cảnh 5:
Nhân viên(Thông Huy Bùi): Thưa xếp, mẹ em ở dưới quê bị…, xếp cho em nghỉ phép 2 ngày về thăm mẹ được không ạ.
Tèo: Cậu troll anh đấy à, dự án đang vào hồi gay cấn, cậu lại là trưởng phòng nhân sự, không có cậu thì lấy ai đôn đốc, phân công công việc cho anh em?
Nhân viên: Nhưng mà……
Tèo: Thôi, cậu cứ an tâm mà làm việc đi, xong dự án này anh cho cậu nghỉ hẳn 1 tuần, lại còn tăng lương để về quê mà phụng dưỡng mẹ nhá!
“Heo k thèm ăn cơm, heo k thèm ăn cám, heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ”
Tèo: Cậu chờ anh 1 lát
Alo anh đã nói với em là đừng gọi anh vào giờ làm việc mà
Em(Trí đô): Anh ơi, hư, mẹ ốm rồi, hư
Tèo: Thôi, nín ngay, 20 tuổi đầu mà cứ như con nít ấy
))), chắc lại cảm như mọi lần chứ giề, chú cứ an tâm, để tí anh gửi tạm về cho mấy trăm đô(O.o) mua thuốc cho mẹ
Em: Nhưng mà anh ơi…..
Tèo: Thôi, không nhưng nhị j nữa, đi nấu cháo cho mẹ đi, bíp
(Quay sang nhân viên) Cậu thấy đấy, mẹ tôi cũng bệnh nặng nhưng tôi với cậu là lãnh đạo, bỏ đi giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thế này lấy ai quản lý đôn đốc anh em?
Nhân viên: Vâng ạ, thôi em ra ngoài làm việc ạ.
Cảnh 6:
3 ngày sau…..
Tèo(Đang chuẩn bị kí): alo chú nói j, nói lại anh nghe k rõ
Em: mẹ, hức mất rồi, hức, anh ạ , hức
Tèo: sao thế hôm trước mẹ chỉ cảm nhẹ thôi mà
Em(khóc nức nở)
Tèo(bần thần, rơi cây bút, từ từ khóc…)
(Gọi cho nhân viên) alo, cậu lên văn phòng anh ngay nhá
5p sau
Nhân viên: Vâng em đây ạ, anh có việc gì dạy bảo ạ, mà sao mặt anh trắng bệch ra thế kia, chắc là làm việc nhiều bệnh rồi, để em đi pha cho anh cốc sữa nhá?
Tèo: Không cần đâu, à mà mẹ chú sao r???
Nhân viên: Em cảm ơn anh, mẹ em đỡ nhìu rồi ạ.
Tèo: Đây chú cầm đỡ 10 chai rồi về quê thăm mẹ đi
Nhân viên: Dạ thưa anh còn dự án?
Tèo: Chú khỏi lo, cứ về thăm mẹ đi kẻo muộn.
Nhân viên(ngơ ngác): Dạ.
Khi anh nhân viên đã rời khỏi phòng
Tèo(bàng hoàng): Không! Chắc đây không phải là sự thật!
Nhưng Tèo không thể chối bỏ sự thật đó được. Tèo mới nhớ lại những tháng ngày mẹ đã cực khổ chăm sóc, nuôi nấng anh. Tèo mới thực sự hối tiếc về thời gian qua, thời gian anh chỉ lo học, lo làm mà không hề quan tâm đến gia đình của anh, đến người mẹ mà anh hằng yêu quý. Và giờ đây, khi người mẹ của anh đã ra đi, anh mới thấy mình thật sự là một người con bất hiếu, một người con chỉ biết dành thời gian cho công việc mà không dành được chút ít thời gian nào cho người mẹ của mình…
Các bạn hãy dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Đừng để bản thân phải hối tiếc về những việc mà mình không thực hiện được cho gia đình.